Vừa ra ngoài, Phương Bình không nghĩ được gì khác, vội lấy điện thoại ra gọi điện.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Phương Bình vội nói: "Bộ trưởng có ở đó hay không?"
"Hiện không ở đây..."
Phương Bình vội cúp điện thoại, lại gọi mấy cuộc điện thoại, gần đây lão Trương chạy ngược chạy xuôi, thỉnh thoảng không ở Bộ Giáo Dục, nhưng gần đây cũng sẽ thường xuyên xuất hiện một chút.
Gọi liên tiếp bảy tám cuộc điện thoại, Phương Bình còn định vận dụng lực lượng tinh thần phân thân thì đã tìm được lão Trương ở quân bộ.
"Nôn nóng gọi điện thoại cho ta..."
Lão Trương còn chưa dứt lời, Phương Bình đã vội nói: "Vừa rồi, Bộ trưởng định dụ dỗ ôm mèo rồi chiếm lục lạc trên cổ Thương Miêu, không biết xấu hổ à?"
"..."
Ở đầu dây điện thoại bên kia, lão Trương ngây người.
Mẹ kiếp, ông bị người khác nghe lén rồi? Cả đời ông thường xuyên nghe lén người khác, lần này lại bị người nghe lén?
Đúng vậy, vừa nãy ông còn đang nói với Lý Chấn, tịch thu lục lạc, Thương Miêu không đáp ứng cũng không được, có tin ông sẽ nắm cổ mập của nó uy hiếp nó hay không...
Nhưng ông cũng chỉ nói một chút mà thôi! Chỉ nói một chút mà thôi!
Nhưng lát sau, Phương Bình đã điện thoại chất vấn.
Trương Đào hết sức kinh ngạc, ai làm?
Sao ta lại không hề phát hiện! Thương Miêu sao?
Hay là tên khốn Phương Bình giở trò, nó dám cài máy nghe lén ở quân bộ?
Còn đang suy nghĩ, tiếng điện thoại tút tút tút vang lên,Phương Bình cúp máy!
…
Nhà họ Phương.
Phương Bình nhìn Thương Miêu như nhìn thấy quỷ.
Hiện hắn đã hoàn toàn hiểu rõ, tại sao con mèo này thường xuyên có dự cảm, ngươi chỉ cần nói xấu nó, nó đều cảm ứng được.
Không phải cường giả bản nguyên còn tốt, bởi vì không tương thích với nó. Còn cường giả bản nguyên, nếu có quan hệ với Thương Miêu, rất có thể sẽ bị cảm ứng.
Tuy Phương Bình không phải cường giả bản nguyên, nhưng tiếp xúc thân cận với nó, cho nên mấy lần hắn nghĩ xấu, Thương Miêu gần như đều có thể cảm ứng được.
"Đây là cái gì?"
Phương Bình thì thào, lỗ tai Thương Miêu run một cái, làm gì thế, bản miêu lại không thích xem những thứ này, thật là!
…
Xem xong con đường bản nguyên của Thương Miêu, Phương Bình đã có thu hoạch rất lớn.
Hóa ra con đường bản nguyên còn có thể đi như vậy.
Nhưng vẻ mặt Phương Bình nhanh chóng sụp đổ.
"500 triệu?"
"Sao lại thế?"
Phương Bình ngây người!
Ở trong không gian bản nguyên của Thương Miêu một lát, đã khiến hắn tiêu hao 500 triệu điểm tài phú. Đùa gì thế?
Lần vào xem lão Trương, hắn cũng chỉ tiêu hao 100 triệu điểm mà thôi. Trước đó có 5.8 tỉ điểm tài phú, thế mà lúc này chỉ còn lại 5.3 tỉ điểm.
Phương Bình cảm thấy mình sắp điên rồi, Thương Miêu liếc mắt nhìn hắn, mặc kệ hắn, tên lừa đảo bị thua thiệt rồi chứ gì!
Không gian bản nguyên của bản miêu, cũng không dễ vào như thế.
Thương Miêu vừa nhìn Phương Bình nổi trận lôi đình, vừa hết sức bình tĩnh nói: "Ê, tên lừa đảo, vừa rồi mang ngươi đi vào… thế giới mèo của bản miêu..."
Thương Miêu dừng một chút, bỗng nheo mắt mèo lại, đó là nụ cười.
"Thế giới mèo đã lớn hơn một chút."
Thương Miêu cười, nó muốn lăn lộn cho thỏa sự vui thích này! Nhưng hình thể nó hơi lớn, ghế sô pha trong nhà không đủ để nó lăn lộn.
Thương Miêu thở hổn hển, thật là vui vẻ.
Phương Bình lại vẻ mặt ngoài ý muốn: "Thế giới mèo của ngươi đã rộng ra rồi?"
"Đúng thế!" Thương Miêu vui mừng nói: "Sau khi mang ngươi tiến vào, trên người ngươi xuất hiện lực lượng muốn phá vỡ thế giới mèo của ta, bản miêu thông minh, đã mượn dùng lực lượng này, giúp ta mở rộng thế giới mèo..."
Thương Miêu dương dương tự đắc.
Dù lực lượng đó miễn cưỡng phá vỡ không gian bản nguyên của nó, nó cũng không thèm để ý, thuận tay liền mượn lực đả lực, giúp mình mở rộng thế giới mèo một chút. Dù rất ít, nhưng đối với Thương Miêu mà nói, lực lượng này giúp nó mở rộng một khoảng nhiều hơn bản thân nó làm nhiều.
Trước đó nó lẩm bẩm, cũng không phải cứ lẩm bẩm thì không gian bản nguyên lập tức mở rộng, Phương Bình cảm thấy được sự mở rộng là vì lúc đó Thương Miêu đang trộm lực lượng.
Phương Bình vui vẻ, không thèm quan tâm những tiêu hao này nữa, bật cười lớn nói: "Miêu huynh biết cỗ lực lượng này ở đâu ra không?"
"Không biết."
Thương Miêu trả lời qua loa, có lẽ biết, nhưng nó không nhớ lắm. Có một số chuyện đã quá xa xưa, nó cũng không nhớ. Nếu nhớ nhiều thì dù là mèo, tâm tư nó cũng không đơn thuần nữa.
Phương Bình cười một tiếng, nghĩ một chút lại nói: "Lần này Miêu huynh thật sự không cùng ta đến núi Tử Cái sao?"
Thương Miêu lắc đầu. Nó không đi!
Phương Bình cảm thấy hơi kỳ lạ, lúc lâu sau, hơi trầm giọng nói: "Là vì Mạc Vấn Kiếm đã thay đổi sao?"
Thương Miêu nói, Mạc Vấn Kiếm không đến thăm nó, nên nó cũng không đi thăm Mạc Vấn Kiếm. Nhưng Thương Miêu cho Phương Bình ấn tượng rằng nó không phải loại mèo lòng dạ hẹp hòi. Từ lời của nó, có thể thấy nó vẫn có cảm tình với Mạc Vấn Kiếm, còn thường xuyên nhớ đến đối phương.
Nhưng nó lại không muốn đi núi Tử Cái, thậm chí khi biết có lẽ Mạc Vấn Kiếm đã chết ở núi Tử Cái, cũng không định đến xem. Thật sự là vì Thương Miêu nói như vậy?
Thương Miêu không trả lời, lúc này, một tiếng ngáy trầm thấp truyền đến.
Con mèo nào đó đã ngủ thiếp đi!
Trên sô pha, Thương Miêu ngủ say sưa.
Nó đã quyết định, sau này mỗi lần lừa đảo hỏi nó về những thứ này, nó sẽ đi ngủ.
Thấy thế, Phương Bình lại bật cười, tiến lên xoa xoa đầu mèo to, lông xù, béo múp míp, sờ tới sờ lui cảm giác rất đặc biệt.
"Miêu huynh đã ngủ, chắc là không biết!"
Phương Bình tự lẩm bẩm, giật giật lỗ tai của nó, Thương Miêu không nhúc nhích, tiếp tục phát ra tiếng ngáy.
Phương Bình nén cười, cũng không tiếp tục, nhanh chóng nhìn Phương Viên nói: "Vậy anh đi trước, mấy ngày tới em cũng không cần đến Ma Võ, ở nhà chăm chỉ tu luyện, không hiểu có thể hỏi Thương Miêu."
Phương Viên gật đầu, cũng thuận tay véo mặt béo Thương Miêu một cái, cô muốn làm việc này rất lâu rồi nhưng không dám làm. Vừa nãy anh hai đã làm, mà Thương Miêu không tỉnh, nên cô cũng thử một chút.
Phương Bình liếc mắt, bật cười, cất bước nói: "Anh đi đây, em cẩn thận một chút!"
"Dạ." Phương Viên còn tưởng anh hai chỉ dặn dò bình thường, lại không biết, Thương Miêu bị mình véo mặt, lúc này mắt to hơi hé ra một khe hẹp, liếc trộm Phương Viên, móng vuốt béo múp míp giật giật.
Bé mặt béo véo nó! Phải báo thù!
Nó cũng muốn véo bé mặt béo rất lâu rồi mà chưa tìm được cớ.
...
Thương Miêu và Phương Viên véo lẫn nhau, Phương Bình không có thời gian quan tâm đến.
Có con mèo này ở đây, dù hắn rời khỏi Ma Đô, cũng không lo lắng cho người nhà.
Phương hướng con đường bản nguyên cũng xem như đã có đầu mối.
Mà lúc này, tin tức phía Nam Giang cũng lần lượt truyền đến tai Phương Bình.
...
Ngày mùng 9 tháng 2.
Nam Giang địa quật nổ ra một trận đại chiến!
Trận chiến này là trận chiến phát sinh giữa một số yêu tộc Ngự Hải Sơn và yêu tộc Cấm Kỵ Hải ở nhánh sông Cấm Kỵ Hải. Hai bên chém giết, máu chảy thành sông, nhánh sông Cấm Kỵ Hải cũng bị nhuộm đỏ.
Yêu tộc Ngự Hải Sơn muốn vào Giới Vực, yêu tộc Cấm Kỵ Hải ra tay ngăn cản, hai bên đều nóng nảy, một lời không hợp lập tức xông lên đánh nhau.
Ngày 10 tháng 2.
Cường giả địa quật và cường giả thiên ngoại thiên xảy ra xung đột.
Mấy vị hậu duệ Chân Vương và một số cường giả thiên ngoại thiên giao đấu, hai bên đều có tổn thương, không tổn thất cấp chín, nhưng lại có mấy vị cường giả cấp 8 thiệt mạng ở gần nhánh sông Cấm Kỵ Hải.
Động tĩnh bên Nam Giang địa quật chưa phải là quá lớn. Bắc Hồ địa quật náo động lớn hơn.
Ngày 11 tháng 2, Bắc Hồ xảy ra một trận đại chiến.
Kỳ Huyễn Vũ gặp Triệu Hưng Võ, không biết hai bên đã xảy ra chuyện gì, phát sinh xung đột kịch liệt, Triệu Hưng Võ không địch lại Kỳ Huyễn Vũ, bại lui, biến mất ở Bắc Hồ địa quật.
Mà Kỳ Huyễn Vũ cũng không tốt hơn là bao, bị Triệu Hưng Võ chém nát đầu, nghe nói đang ôm đầu gào thét khắp nơi, đòi Triệu Hưng Võ ra tái chiến.
Hai người đều là đỉnh cấp 9, dù thực lực có chênh lệch thì cũng không quá lớn.
Kỳ Huyễn Vũ dường như không quan tâm đồ vật bên trong Giới Vực, hắn như muốn kiếm cớ tìm một số cường giả giao chiến.
Chẳng những phát sinh xung đột với Triệu Hưng Võ, Kỳ Huyễn Vũ cũng thường xuyên giết cả một số cường giả của Cấm Kỵ Hải, thiên ngoại thiên, hoành hành ở Bắc Hồ địa quật, hoàn toàn không quan tâm phản ứng của cường giả các phương.